(TROL): Những người biết Trương Thị Hoa Lài đều ngạc nhiên về khả năng đối đáp thơ vô cùng nhanh và đa dạng của cô. Dường như bất cứ sự việc gì cũng có thể đi vào thơ của người con gái Huế này.
Lài viết nhanh, viết nhiều, viết dễ như cơm ăn, nước uống. Thơ cô nhẹ nhàng, hồn nhiên và tếu táo dù cuộc đời người đàn bà thơ đã trải qua không ít những thăng trầm.
Cũng chính thơ đã bắc cầu dải yếm cho cô đến với tình yêu cuối cùng của người đàn bà chín. Người phụ nữ đã tìm thấy bình yên trong thơ và nhờ thơ, cô đã có bến đậu yên bình sau những bão giông.
Xin giới thiệu với bạn yêu thơ chùm thơ của cô thợ may thành phố cảng Rostock.
—-
BTV Thymianka Thảo Nguyên
HUẾ XƯA
Tràng tiền mấy nhịp em qua
Áo dài thon dáng thướt tha tóc thề
Huế xưa một thoáng đê mê
Cho ai nhung nhớ lối về còn xa
Đò chiều neo bến Đông Ba
Bên sông thơ thẩn la đà liễu buông
Huế như mờ ảo trong sương
Mộng mơ đôi lứa cuối đường phượng bay
Để lòng như tỉnh như say
Người ơi có nhớ nơi này Huế thơ ?
Dòng Hương sóng vỗ đôi bờ
Nam ai câu hát lững lờ thuyền trôi
Ngọt ngào giọng nói quê tôi
Chi mô răng rứa chao ôi thương thầm
Ai về thôn Vĩ ghé thăm
Bãi Cồn cơm hến bao năm chung tình
Huế chiều Thiên Mụ uy linh
Hồi chuông trầm ấm chúng sinh an bài
Giọng hò tha thiết khoan thai
Vang trên sông nước hình hài Huế xưa
Nhớ thương biết mấy cho vừa
Huế nay còn giống thủa xưa Huế buồn?
—-
07/08/2014
**
THU VÀ EM
Em mặc áo lụa Hà Đông
Để tôi ngơ ngẩn ngóng trông đường chiều
Gió thu mơn trớn lời yêu
Nắng lên đổi sắc trăm chiều quẩn quanh
Ngọc ngà con gái Hà Thành
Áo em trắng quá mong manh mây trời
Thu về cơn gió chơi vơi
Tơ tằm dệt lụa gọi mời giai nhân…
Chiều vàng nắng trải đầy sân
Dâu da xoan nở trắng ngần tinh khôi
Em cười chúm chím vành môi
Mong cây đơm trái như tôi đợi chờ…
Lộc vừng buông xoã mộng mơ
Tháp Rùa in bóng đường tơ trải hồ
Lăn tăn con sóng làm thơ
Soi em chải tóc câu hò vấn vương…
Tôi xa Hà Nội nhớ thương
Ngát mùi hoa sữa nẻo đường em qua
Phố đông dáng nhỏ nhạt nhoà
Ru em câu hát thiết tha mặn nồng…
Em mặc áo lụa Hà Đông
Mượt mà giữa sắc trời hồng
dịu êm
Hồi chuông xóm đạo ngân lên
Thánh ca dìu lối đời thêm nhẹ nhàng.
Thu về gió chở mùa sang
Tóc thơm hương bưởi nồng nàn níu chân
Làn da con gái trắng ngần
Lá vàng trải lối phân vân đường chiều…
Mùa thu Hà Nội dấu yêu
Không gian quấn mảnh lụa điều Hà Đông…
—-
17/08/2016
TÓC BẠC
Sáng nay ngồi chải tóc
Chạnh lòng bỗng thấy thương
Dù biết đời vô thường
Vẫn xót xa sợi bạc.
Trắng tinh một cánh hạc
Chấp chới giữa trời xanh
Mà sao nỡ đoạn đành
Chân tim hằn khoé mắt?
Cơn gió chiều hiu hắt
Rồi cũng xế bóng thôi
Ai cưỡng được tuổi đời
Kiếp luân hồi phải trả!
Dòng đời trôi nghiệt ngã
Sang hèn tựa sao rơi
Dòng sông lững lờ trôi
Đều đổ dồn ra biển…
Sống cái tâm phải thiện
Đừng theo đóm ăn tàn
Đừng vì một chữ tham
Mà bán đời cho quỷ!
Lời nói cần suy nghĩ
Đừng vội vã đặt đơm.
Cho người một chữ thơm
Bằng tu nhân mấy kiếp!
Đời người đều có nghiệp
Đừng vì quá bon chen
Núp bóng giữa cái hèn
Sẽ hứng vào nghiệp chướng!
Hãy từ bi hồi hướng
Kiếp sau mới làm người
Đừng miệt thị chê cười
Gieo nhân nào quả đấy!
Cứ sống đi và thấy
Tham, sân, si ôm vào
Ruột gan sẽ cấu cào
Không một ngày yên ổn.
Suốt ngày chỉ bận rộn
Tụ tập và chia bè
Chọc ngoáy thật đáng chê
Coi chừng trời quả báo!!
Lo đồng tiền cơm gạo
Cũng đủ mệt lắm rồi
Nếu rỗi góp cho đời
Những việc làm bổ ích.
Sáng, xung quanh tĩnh mịch
Ngồi bỗng ngẫm thế thời
Xin viết tạm đôi lời
Xót thương thầm bạc tóc!!
—
17/2/1016
Trương Thị Hoa Lài, từ Rostock.