Lời tác giả: Quê tôi nằm kẹp giữa sông Hồng, sông Tích và sông Đáy, một vùng quê nghèo khó như bao vùng quê khác. Chẳng có nỗi nhớ nào bằng nỗi nhớ quê hương. Đó là con đường ta đi, cái cây ta trồng, là giọng quê mà chỉ khi về quê ta mới thấy hết nồng đượm chất quê.
QUÊ!
Xa quê, cách mấy phương trời
Giọng quê nhớ lắm, nhớ nồi cơm vơi
Quạt nan thổi cả tiếng cười…
Nhớ bà gọi cháu lúc trời sắp mưa!
Luống cày sấp, ngửa vạt bừa
Dáng người bện thảm cả trưa bên nhà
Ô rô, rặng duối…trổ hoa
Cối xay, quay cả lòng ta một thời.
Nhịp chày giã gạo bồi hồi
Nón lá ai đội… hồn tôi theo cùng!
Chiều làng, giếng nước gánh chung
Trời ngụp vào nước, để thùng nặng vai?
Đường đê đất đỏ bụi dài
Khoai lang chất cát, nhớ ai đợi chờ?
Nhớ người đọc trộm sổ thơ…
Bãi dâu xào xạc đến giờ chưa nguôi!
Ruộng ngô nhu nhú đâu rồi?
Đỗ nành mẹ nấu những nồi canh xưa
Đi xa nhớ mấy cho vừa…
Quê ơi! da diết thuở xưa lại về!
Berlin 2014
Thế Sáng
Ảnh: Thế Sáng.