Truyện ngắn-Thiên Nga-Dresden

Sáng chủ nhật, nàng cùng chồng và bạn uống cà phê. Như thói quen, nàng cho tay đặt lên đùi chồng còn anh sẽ cầm tay nàng vặn vẹo cho nó kêu ” Khắc” lên một cái. Anh cũng thành thói quen. Nói là uống cà phê nhưng họ thường mất cả tiếng đồng hồ vì ăn uống và trò chuyện hay nghe nhạc, xem tivi.

Đàn ông chuyện trên trời, nàng chuyện dưới đất nên thoảng hoặc nàng lại chen ngang hỏi một câu vớ vẩn.
Bao giờ chồng nàng cũng mắng nhẹ, chẳng biết yêu hay ghét rồi anh cười khoái trá.
Nàng chẳng trách chồng, thời buổi cứ hở ra là có đứa nhằm xin con nên cứ ngồi được bên nhau coi như ổn.

Nhưng nghĩ thế mà không phải thế. Trời thu buồn man mác, nhìn qua cửa sổ với những chiếc lá vàng bay lả tả, nàng bỏ mặc mọi người ra đứng tần ngần bên cửa sổ.

Thu lại sang rồi, nàng thấy buồn man mác, buâng khuâng. Không phải nàng nhớ cái nắng mùa hè oi ả hay những cơn mưa bất chợt mà nàng nhớ:
” Mùa thu lá bay”
Thu thì lá vàng bay nhưng đấy là lời bài hát:
-” Mùa thu lá bay em đã đi rồi, vỡ tan ôi bao giấc mộng lứa đôi, giờ đành lìa xa thế nhân sầu đau.
Hẹn em kiếp sau ra tìm thấy nhau.
Thế gian ơi! Sao nhiều cay đắng
Tình vẫn đắm say người đã xa ta rồi
Đành ôm vết thương lòng đớn đau…”

Cứ thu về là nàng nhớ. Không phải nàng muốn nhớ mà cái khung cảnh hay ký ức lạ kỳ nó tự động ùa về như được cài đặt sẵn.

Năm ấy nàng còn trẻ lắm, đủ để sang Tây nàng còn lớn lên được ba phân.
Ngày ra đi như bao nhiêu cô gái khác xa quê nhà. Nàng cũng có gia đình và bạn bè thân thiết, nàng nhớ họ và họ nhớ nàng.
Và có một chàng trai nhớ nàng hơn những người bạn khác…
Lá thư đầu của anh nàng nhận được không phải là những bài thơ quen thuộc hai người thường viết cho nhau mà là bài hát” Mùa thu lá bay” với khuông nhạc cho nàng đọc.
Lúc ấy nàng
chưa từng nghe bài hát ấy và nàng quyết đi tìm rồi cuối cùng cũng lùng được bài hát đó qua giọng ca của ca sĩ Kim Anh.

Nàng nghe và nàng khóc, bài hát quá buồn như cuộc chia ly không hẹn gặp của hai người. Trớ trêu, người tìm cho nàng băng nhạc đó chính là chồng nàng sau này và giờ đây nàng vẫn tay nắm tay anh.

Thời gian trôi mỗi người một số phận.
Một ngày nàng ngạc nhiên vì nhận được tin nhắn của anh:
-” Cuộc đời ngắn ngủi, em hãy bảo trọng!”
Nàng không thể ngờ đấy là tin nhắn cuối cùng anh có thể gửi cho nàng…

Cuộc đời đúng là ngắn ngủi, đúng là cần bảo trọng, nàng bỗng muốn nói với anh:
-” Vâng cuộc đời ngắn ngủi, em sẽ bảo trọng như lời anh nhắn gửi trước lúc đi xa…”
Và từ đấy mùa thu với nàng không chỉ có lá bay. Không chỉ là bài hát mà nàng yêu thích với lý do riêng mà còn thêm một lời nhắn gửi. Nàng hứa với anh, nàng sẽ bảo trọng cuộc đời này.
Khi xưa chưa có lời anh nhắn gửi rất lạ lùng. Nàng không ý thức được thời gian.
Sáng dậy đi làm đêm về mệt mỏi, nàng chìm vào giấc ngủ. Trong mơ thỉnh thoảng nàng cũng thấy anh. Mơ những gì nàng và anh đã từng chung bước. Kỷ niệm thật ngọt ngào…
Tỉnh dậy buâng khuâng nhưng chỉ thế thôi.
Nàng như con thiêu thân làm việc và làm việc. Nàng say sưa với tiêu sản và tài sản… Nàng không biết đến thời gian hay tuổi xuân có ý nghĩa gì.
Nàng chăm chỉ đến độ chồng nàng cáu bẳn vì nàng kéo anh theo để nàng thực hiện những tham vọng của mình. Chồng nàng không tham vọng, không tham vọng nhưng như vài người đàn ông Việt khác, anh hiểu ý nghĩa về Tiền không kỹ. Tính toán là một từ không có trong tự điển của anh. Nàng gánh trách nhiệm đó thay anh nhưng chồng nàng không hiểu.
Cuộc đời có nhiều cái phi lý, vợ chồng nàng là một sự ghép đôi phi lý đó, vậy mà họ cứ bên nhau, bực bõ rồi lại thôi, không có lý do lớn để chia lìa.

Nàng như đã nói là sống quên mình cho đến ngày nàng nhận được tin nhắn của anh… Và nàng thay đổi. Nàng sực tỉnh giấc vì tuổi xuân qua đi tự lúc nào, nàng ngoái cổ lại nhìn và nàng biết thời gian không ở lại.

Cơn gió lạnh thổi giật tung từng chiếc lá trên cành.
Đang mơ màng nghĩ ngợi thì sau lưng nàng có một vòng tay…
-” Em nghĩ gì mà tần ngần thế? Nhớ ai à?”
Nàng giật mình tỉnh mộng:
-” Ừ thu về em lại nhớ bài hát ” Mùa thu lá bay””
-” Anh bật lên cho em nghe nhé”
– Ừ, vâng, cám ơn anh!”
Và họ cùng đắm chìm trong giai điệu đắm say mà buồn man mác của lời ca và của cả trời thu!

 

CÙNG CHUYÊN MỤC

CHIA SẺ
Bài viết trướcChính phủ chi một tỷ USD ‘giải cứu’ Đồng bằng sông Cửu Long
Bài kếMẹo vặt cuộc sống
Ông Lê Hoàng Kỹ sư kết cấu xây dựng. Tốt nghiệp trường Đại học Bauhaus-Universität Weimar, Đức. Thời hợp tác lao động ông là Quản lý lao động vùng Halle. Hiện ông là Trưởng ban Biên dịch báo tuoitreonline.de, BTV trang Việt - Đức song ngữ. Sống tại Berlin, Đức.