Hà Băng là bút danh của Ngô Thị Bích Huyền, bà mẹ của hai cô con gái mới định cư tại California chưa lâu. Đang theo học ngành y, vất vả với công cuộc hội nhập muộn mằn ở xứ người, chị vẫn làm thơ như một sự giải tỏa. Viết cho riêng mình, chia sẻ với bạn bè mỗi khi thấy cô đơn, thơ Hà Băng luôn chênh choang ngôn từ, lạ và không dễ đọc, nhưng chắc chắn không sáo mòn.
Có thể hiền lành dân dã như Nỗi nhớ rau càng cua, lại cũng ngoan hiền như Mai em về và đặc biệt nổi loạn đến man dại trong bài thơ Phơi trăng lõa trắng đàn bà mà chị thổ lộ là “rất thích”.
Xin giới thiệu với độc giả chùm thơ của Hà Băng:
MAI EM VỀ
Mai em về bên kia mùa gió bấc
Nghe lạnh hồn trút ngần ngật mộng xưa
Vẳng đâu đây bước chân Hạ nhẹ đưa
Vẫn oi nồng như ta vừa chạm biết
Mai em về bên kia mùa tiễn biệt
Tiếng ve sầu còn thống thiết gọi nhau
Hay chỉ là vẫy tay luống qua cầu
Và xóa hết những dấu yêu thầm lặng?
Mai em về bên ngược chiều con nắng
Mưa giông lòng có dai dẳng đeo mang
Tiếng ve buồn còn rổn rảng địa đàng
Hay lịm lối thời son vàng phượng thắm?
Mai em về chỉ mình em đứng ngắm
Bóng hoàng hôn đang chầm chậm vào đêm
Rát bỏng nào rồi cũng phải lặng im
Theo nhịp thở xua nhiệm màu năm tháng
Mai em về cược cuộc mình tản mạn
Ngồi trên đồi phát cho lộng lời ru
Gió bấc về cột trên đỉnh mây mù
Che năm tháng để hạ, thu còn đứng
Mai em về tóc chẻ xanh mấy bận
Vết hằn thù phủ mấy đận yêu thương
Buông tay cầm cho Hạ lỏng dây cương
Lùa gió bấc ủ nồng hương ân ái
Mai em về còn những gì trả lại?
Gửi đất trời cho khát mãi tình xanh
Ngược nắng rồi em tìm mãi không anh
Sẽ leo loáng trang thư xanh….không gửi…!
***
CHÙM NHỚ RAU CÀNG CUA
Đói lòng nhổ nắm càng cua
Dầm thêm ớt hiểm cho vừa ngọt cay
Chanh non vắt nước cau mày
Mà sao ngon đến tháng ngày tóc sâu
Bạch lòng xoã hết đời mầu
Vẫn thèm đứt ruột nộm nhầu càng cua…
***
LÁ NON LÓT LÒNG
Em tôi nheo nhóc đói no
Mẹ tôi chửa kịp thập thò mượn vay
Đọt non lá ổi em nhai
Ngái ngai chát chát muối dày lại ngon
Tháng ngày vừa mới ton hon
Bỗng đâu gió thổi hao mòn vết xanh
Mục du xa ngái đã đành
Sao còn chất ngất mấy cành ổi non…?
***
TRÁI BẦN
Bẻ bần thái gọt nấu chua
Lội bùn vít đất bốn mùa gót thâm
Vàng hoe mái tóc trăng rằm
Vẫn trong xanh gió khoe thầm nết duyên
Ngoảnh đầu khoan nhặt mùa nghiêng
Đuôi con mắt ngọc đã viền dấu xa
Vừa đâu như mới hôm qua
Bẻ đôi bần chín suýt xoa mép chiều…!
***
PHƠI TRĂNG LÕA TRẮNG ĐÀN BÀ …
Người đàn bà cắm chiếc guốc xuống vũng trăng
Hõm đời…
quá nửa
Vỡ bét…
hạt thơm chan chứa
Bóng đàn bà xõa lòa
Tua tủa…
Mùi đàn bà phơi..
bợt trắng
Trên vũng trăng tơ hớ
Cợt nhỡ
Màu loang…
Đã mấy lần người đàn bà…
đá ánh trăng
Rơi xuyên ngang cho nhận
Mượn đêm cuồng vốc ngược uống đẫm say
Phơi lõa
Trang đài…
Nắm chiếc lá khô che môi,
Hói hình hài
Trăng bất chợt gẩy hai
Người đàn bà xồ sề cấu chiếc áo trắng thở dài
Mũi kim tưa…
vít may mồ hôi lạnh
Phô hết đường cong…
nhàu biển quánh mồ trăng
Phía chân trời người đàn bà rụng sát bóng oằn
Miết ôm mùi da thịt
Mơ Tung hơ hớ
Vào trăng thở…
trăm năm…
Mà quên rằng người đàn bà đã..
bao đêm nằm
Phơi trăng…
Lõa trắng đàn bà….!
—
Hà Băng, từ California
Thymianka Thảo Nguyên